Nhìn vẻ mặt hèn hạ của Tiêu Trần, sắc mặt của Nam Cung Thiêm Hương ngày càng chán nản thêm, cái gì gọi là tuyệt vọng, cái này gọi là tuyệt vọng. Nam Cung Thiêm Hương cho là có người đi ra, có thể ngăn cản Lạc Dương, ít nhất có thể đủ để cho mình an tâm chết đi, thế nhưng bây giờ xem ra, e rằng chẳng qua là cá mè một lứa mà thôi. “A! Chạch chạch chạch chạch chạch...” Ngay khi đầu lưỡi của Tiêu Trần chuẩn bị chạm lên mặt Nam Cung Thiêm Hương, Lưu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.