Tiêu Trần thần tính gật đầu: “Nhưng là tôi vẫn không nỡ.” Tiêu Trần nhân tính nhẹ nhàng gật đầu, luyến tiếc không nỡ buông tay, chính là sự thống khổ của thế gian. “Tại sao em lại khóc?” Tiêu Trần lắc lắc đầu tức giận hỏi. Lưu Tô Minh Nguyệt ngậm lấy ngón tay, vẻ mặt ngây thơ: “Em không biết nữa, Đại Đế tỷ tỷ khóc đau lòng đến thế làm em cũng muốn khóc theo.” Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa té xỉu, mạch não của con bé này thật sự rất kỳ lạ. “Đại Đế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.