Huyết Nương Tử nhìn lên vầng trăng máu trên bầu trời, đáy lòng luôn lơ đãng lại nhiễm thêm tầng khí lạnh. "Đại nhân, Huyết Nguyệt lên cao, chỉ e sẽ có thứ gì đó sinh ra." Tiêu Trần đào lỗ mũi, không chút để ý nói: "Huyết Nguyệt lên cao, tất có yêu ma hiện thế thôi, không có gì quan trọng lắm." Huyết Nương Tử co giật khóe miệng, vừa thoáng liếc qua bên phải dòng sông thì vẻ mặt kịch biến. Không biết từ khi nào, bên kia sông xuất hiện vài bàn tay quỷ tái nhợt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.