Lãnh Tiểu Lộ nhìn nụ cười tiện quen thuộc, oa oa khóc lớn. “Tiêu Trần ca ca, suốt mấy năm qua anh đi đâu vậy, sao không tới gặp em.” Mà Hắc Phong ở một bên nhìn Lãnh Tiểu Lộ, con mắt dựng thẳng. “Đệch mợ, chung mẫn thanh tú, cốt cách thanh kỳ, tụ tập vận may thiên địa, lại còn là đại tài.” “Nếu cô nương không chê tôi là một con heo, tôi muốn truyền thụ cho cô sở học suốt đời, chỉ chờ một ngày một bước lên trời, thế nào?” Sống lâu như vậy, đây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.