Bầu trời đêm yên tĩnh bắt đầu biến ảo không chân thực, hợp thành một mảnh mơ hồ. thuyền buôn phát ra một tiếng gầm thét rung trời, giống như một con rồng lướt nhanh, lao vào khoảng không vô tận, mang theo khát vọng của biết bao người. Lúc này Tiêu Trần có chút cụt hứng, không biết từ lúc nào, Tiêu Trần cảm thấy những phồn hoa này không còn liên quan gì đến mình nữa. “Sao? Có đẹp không?” Phượng Hà phát hiện Tiêu Trần dường như không hứng thú lắm. Tiêu Trần lắc đầu: “Thiên phàm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.