Ông lão cầm sọt thuốc lên nói: “Nếu tôi không đi ra nghĩa là trong máu của cậu còn tồn dư độc dược, tôi cần nhiều thời gian để điều chế thuốc giải. Cậu đừng có mà chạy lung tung, cứ chờ tôi ở chỗ này.” “Mất bao lâu?” Tiêu Trần cau mày. “Không biết nữa.” Ông lão lắc đầu. Nói xong, ông lão biến mất ở trước mặt Tiêu Trần, trông còn sốt ruột hơn cả Tiêu Trần, đoán chừng lão già này đã nhiều năm không gặp chuyện gì khó giải quyết, bây giờ gặp được một cái,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.