“Xin lỗi, cục cưng.” Gió lạnh như đao, coi đại địa như thớt gỗ, xem chúng sinh là thịt cá. Tuyết bay vạn dặm, biến trời cao thành lò sưởi, xem vạn vật thành bạc trắng. Tuyết đã lớn, gió ngày càng mạnh. Hai dáng người mảnh mai đi ra từ Tuyết Quốc, nhìn thẳng vào vòng tròn to lớn kia trên bầu trời. “Bịch, bịch.” Bước chân của các cô, đạp vỡ tuyết đọng ở trên mặt đất, nhưng không thể đập tan nỗi cô đơn giữa đất trời. Tiên sinh nhẹ nhàng nắm tay Hàn Tử Kỳ, nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.