Cẩu Đản lại cười đến như đứa ngốc, “Đáng đời, ai bảo cậu ta suốt ngày quấy rầy cô của ta chứ.” “Ặc đây là lời một hiệu trưởng nên nói sao?” “Anh, anh, có chuyện nói rõ ràng, có thể bỏ tôi xuống trước không.” Đáng thương Thác Bạt Hàn phát hiện, mình căn bản không giãy dụa khỏi sợi dây quỷ dị này. Là người nối nghiệp tương lai của một đại gia tộc nổi tiếng, bị treo ngược lên như thế, mặt mũi để nơi nào? “Mẹ nó ai là anh mày.” Tiêu Trần bay lên đá...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.