Nước biển xông lên biến thành một chiếc ghế dựa. Trong thế giới thức hải này, Tiêu Trần chính là vua, khống chế mọi thứ. Tiêu Trần ung dung thảnh thơi nằm trên ghế, vui vẻ nhìn Cuồng Dạ hỏi: “Bé con, mi nhìn thấy hắn rồi hả?” Giờ khắc này, trái tim Cuồng Dạ như dâng lên tận cổ họng. Bây giờ cái mạng nhỏ bé của tên nhóc Cuồng Dạ này chỉ nằm trong suy nghĩ của thiếu nữ trước mặt, nó làm sao dám nói dối. “Đã… đã… gặp rồi.” Nhìn thấy nụ cười xấu xa của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.