“Ah, tiểu Long Nhi, để anh trai thơm thơm cái nào.” Ngoại trừ Tiêu Trần, còn ai dám giở trò đồi bại trước mặt Ngục Long. “Bốp!” Nhìn cái miệng đang chu tới của Tiêu Trần, Ngục Long không thương tiếc mà đấm một đấm vào đầu Tiêu Trần, nhàn nhạt nói: “Đại Đế, xin hãy tự trọng.” Tiêu Trần ôm đầu vẻ mặt xấu hổ: “Ah! Haha, tự trọng, tự trọng.” Khi Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Trần, thoáng cái đã nhảy lên trên đầu Tiêu Trần, vui vẻ ngồi xuống chỗ ngồi dành riêng cho mình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.