“Được rồi, anh đi làm chút việc, mấy đứa tự mình chơi đi!” Tiêu Trần vỗ vỗ mông, chuẩn bị rời đi. Nhưng Vương Đa Đa lại kéo góc áo của Tiêu Trần, không chịu buông ra. Tiêu Trần dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Vương Đa Đa. “Đã trưởng thành thành con gái lớn rồi, không thể dính người như khi còn bé nữa”. Vương Đa Đa lắc đầu nguầy nguậy, sợ rằng nếu buông lỏng tay sẽ giống như lần trước lại nghe được tin Tiêu Trần “tử trận”. “Được rồi, lần này anh trở về có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.