Vừa rồi ông ta còn nắm thế chủ động, nhưng bây giờ lại bị người khác chi phối, sự hụt hẫng to lớn trong lòng khiến ông ta suýt nữa phát điên. Kiếm nhỏ bên cạnh ông ta điên cuồng di chuyển, lại hoàn toàn không thể làm Minh Trùng bị thương một chút nào. Tiêu Trần vung tay, thanh phi kiếm kia lọt vào trong tay. Lữ Lương xông đến phía hắn như một kẻ điên, mặc kệ Minh Trùng trên đầu mình. “Súc vật, trả phi kiếm lại cho tao, trả cho tao.” Vẻ mặt Lữ Lương hung...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.