Hốc mắt Hoàng Phủ Danh Kiếm có chút đỏ lên, ậm ừ nói: “Tôi… Tôi không nhận nổi.” “Không có việc gì đâu, cho anh đấy, anh cứ giữ lấy đi.” Tiêu Trần cười cười, như một người chị cả, gõ gõ vào trán Hoàng Phủ Danh Kiếm. “Cảm… Cảm ơn.” Hoàng Phủ Danh Kiếm cúi đầu bái Tiêu Trần thật sâu. Có thể hắn ta chưa bao giờ nghĩ, chỉ là tùy tiện giúp một chuyện, vậy mà lại có thể có được một bộ tâm pháp như vậy. “Cô… Cô nương, tôi có thể hỏi cô một chuyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.