“Cô phải nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.” Long Diễm mỉm cười, như một công tử tao nhã lễ độ. Bạch Tử Yên cắn răng, gằn từng chữ một rống lên. “Tôi, không, tự, nguyện, gả, cho, người.” Giọng truyền đi rất xa, rất xa, quanh quẩn giữa các dãy núi. Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Tiêu Trần đột nhiên vặn vẹo, giống như một con ác quỷ. Tiêu Trần đẩy Bạch Tử Yên ra, một phát xé nát giá y trên người cô. Cánh tay trắng muốt của Bạch Tử Yên lộ ra, dưới ánh mặt trời,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.