Tiêu Trần quay đầu, trên gương mặt béo lộ ra dáng vẻ tươi cười hèn mọn bỉ ổi. "Chị đẹp, tôi cảm thấy chị rất giàu có!" Bạch Tử Yên đỡ trán: "Thằng nhóc này này, bệnh tâm thần lại tái phát sao?" "Mẹ là mẹ con, với lại mẹ cũng không giàu có." Tiêu Trần nhún nhún vai, nhìn ngực Bạch Tử Yên, dùng ngôn từ chính nghĩa nói: "Chị nói dối, chị gái tuổi còn trẻ đã có một cái sân bay, còn dám nói không giàu." Bạch Tử Yên nhìn nhìn vị trí bộ ngực của mình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.