“Đi nhé, khi nào cô tốt hơn thì tôi sẽ đến đón.” Tiêu Trần ma tính đứng dậy, khẽ phất tay. Hư ảnh cô gái cũng nhanh chóng phiêu tán theo gió. Tương Tư có chút ghen tị nhìn hắc đao. Nó đang nghĩ nếu ngày nào đó mình bị thương, chắc công tử cũng chẳng dịu dàng thế này đâu. Tương Tư nở nụ cười rất đáng yêu, bám lấy tay Tiêu Trần rồi vẫy vẫy với hắc đao: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc công tử thật tốt.” Bóng dáng Tiêu Trần ma tính biến mất trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.