Trong giới tu hành, vì một món bảo vật mà đưa tới huyết án thì chỗ nào cũng có. Máu chảy thành sông, thậm chí bị diệt toàn tộc cũng không phải số ít, loại chuyện như vậy quá bình thường, bình thường đến giống như trên đường có xe tông vào đuôi xe. “Vì sao?” Tiếu Sương ngồi trên băng ghế nhỏ ở bên cạnh, hơi giật mình đờ ra. “Cái gì vì sao?” Tiêu Trần nắn khuôn mặt Lưu Tô Minh Nguyệt hỏi. “Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?” Tiêu Trần cười cười: “Tôi nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.