Bạch Thường cũng biết rõ loại người này đáng sợ đến mức nào. Bạch Thường hung hăng dập đầu xuống, thanh âm run rẩy nói: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân sợ chết.” Đôi khi nói thật cũng là một cách bảo vệ tính mạng. Tiêu Trần gật đầu: “Sợ chết là một điều tốt. Những người sợ chết bình thường luôn coi trọng tính mạng hơn.” “Cái thứ đó, mang đầu lão đại của các anh tới đây.” Tiêu Trần chỉ vào cái đầu Kỳ Nha cười híp mắt nói. Bạch Thường không dám chậm trễ, bò tới nhặt đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.