Nữ tử đã ý thức được trong túi vải này chứa gì rồi. Thế nhưng nàng vẫn muốn xem, bởi vì chỉ có tự mình đi xem, nàng mới có thể hết hy vọng. Người luôn là như vậy, luôn luôn muốn xác định rất nhiều thứ. “Tôi có thể nhìn không?” Nữ tử nuốt nước miếng một cái. “Xin cứ tự nhiên.” Tiêu Trần gật đầu. Nữ tử đưa tay vào túi vải, bất ngờ là tay của nữ tử rất “xinh đẹp”, nhìn qua thon dài mà mạnh mẽ, thế nhưng lại chồng chất vết thương. Tiêu Trần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.