“Tiểu súc sinh! Mày đặc biệt sao thiếu tâm nhãn vậy hả! Sáu điều mày không đánh, đánh tám vạn cái gì! Lão tử mới là ba của mày!
Mẹ nó**! Mày lại thả pháo cho Kiệt Tà, lão tử gọt mày chết trước!”
Nhìn bộ dáng Emp tức giận đến thổi râu trừng mắt, Thịnh Vị Ương cười đến suýt không thở nổi!
Thật sự quá…… quá có hỉ cảm!
Hoàng Phủ Bạc Ái có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, âm vèo vèo liếc mắt một cái, nói một câu,
"Ván thứ nhất trạng thái không có ở đây.”
Hoàng Phủ Thí khinh thường trợn trắng mắt, Kiệt Hận Thiên cũng vui sướng khi người gặp họa liếc mắt một cái.
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, ba tuổi nhà cô giống như bị ghét bỏ, sau đó nắm lấy tay Hoàng Phủ Bạc Ái.
Nháy mắt, mỗ thiếu gia viên mãn, hôn hôn tay nhỏ của Thịnh Vị Ương, một bộ dáng hình thức khai chiến.
Không nghĩ tới chính là, ván thứ hai Kiệt Hận Thiên lại nã pháo cho Hoàng Phủ Thí hồ.
Trong tay Kiệt Hận Thiên giữ lại con Trương Tam, đánh sáu điều ra, đúng lúc cùng một màu với sáu điều của Hoàng Phủ Thí, sau đó, hồ.
……
“Ha ha ha……” Hoàng Phủ Thí cười rất phong tao, vỗ vỗ cánh tay Kiệt Hận Thiên, thực không phúc hậu nói một câu,
“Cháu trai thật ngoan, tiếp tục đánh cho lão tử hồ đi!”
Thịnh Vị Ương yên lặng chậc lưỡi lắc đầu, nghĩ thầm, Emp, ngài thật là quá giảo hoạt, quá giảo hoạt!
Sau đó Kiệt Tà lại lạnh lùng trừng mắt nhìn mắt Kiệt Hận Thiên.
Hoàng Phủ Bạc Ái càng lãnh trách, cho anh vừa rồi lại chê cười tôi! Đáng đời bị lão tử anh ghét bỏ đi! Hừ!
Jay ở bên cạnh yên lặng vỗ vỗ bả vai Kiệt Hận Thiên,
“Anh, phải cố lên nha!”
Kiệt Hận Thiên,
“……”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com