Ánh sao lấp lasnhb chiếu sáng bóng đêm.
Mặt mày Hạ Mộc Cẩn dịu dàng,
“Sở thiếu, hôm nay cám ơn anh, còn có bác trai bác gái, trước nay Tiểu Quang đều chưa từng vui vẻ giống như hôm nay vậy.”
Nói xong, Hạ Mộc Cẩn hơi mỉm cười, rất thật tình.
Sở Nam Xuyên lại nhíu mày, rút đi vẻ lưu manh vô lại trước sau như một,
“Tiểu Quang cũng là con trai của tôi, tôi là daddy của nó, ba mẹ tôi là là ông bà nội của nó, đều hy vọng Tiểu Quang có thể mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ trưởng thành, không có gì phải nói cám ơn.”
Hạ Mộc Cẩn bỗng chốc hơi giật mình, gật gật đầu,
“Ừ, vậy không nói.”
“Còn có,” Sở Nam Xuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hạ Mộc Cẩn, lại nói tiếp, “Em không cần gọi tôi là Sở thiếu, gọi tên của tôi là được rồi.”
Một tiếng một tiếng Sở thiếu, nghe đến anh rất khó chịu! Siêu cấp khó chịu!
Rất không quen!
Tốt xấu gì anh cũng là cha ruột của con trai cô nha!
Hạ Mộc Cẩn lại gật gật đầu, biểu tình không có gì khác thường.
……
Sở Nam Xuyên lên xe, quay cửa kính xe xuống,
“Hoa Hoa, em mau đi lên đi, đừng tiễn nữa, Tiểu Quang còn ở nhà một mình.”
Trong lòng Hạ Mộc Cẩn yên lặng nói, thật ra tôi hoàn toàn không muốn tiễn nha, không phải do biểu tình oán niệm khuê phòng của anh sao?
Hạ Mộc Cẩn phất phất tay, xuất phát từ lễ phép, nói tạm biệt,
“Trên đường lái xe cẩn thận.”
Sau đó, quay người lại, liền lập tức đi vào hành lang, tiến vào thang máy lên lầu.