Anh cảm thấy nếu lúc này anh không bóp chặt eo cô, người phụ nữ này nhất định đã sớm vung chân cuồng nhào lên rồi!
“Tiểu Vị Ương! Em nhìn chỗ nào vậy hả?” Một đạo giọng nói từ tính tàn nhẫn âm trầm vèo vèo truyền đến từ đỉnh đầu.
Khóe miệng Thịnh Vị Ương vểnh lên một chút, cố ý sờ soạng cằm một chút, sau đó cười đến vẻ mặt hoa mặt trời siểm mị nói,
“Ba tuổi, em là cảm thấy dáng người anh chàng ngoại quốc kia không đẹp bằng anh, anh cảm thấy sao?”
……
Sắc mặt tối đen của Hoàng Phủ Bạc Ái không chuyển biến tốt đẹp chút nào,
“Em cút đi!”
Thịnh Vị Ương không bỏ qua, tiếp tục lầm bầm nói, tay nhỏ còn cố ý tà ác sờ ở trên ngực Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Chân ngắn hơn anh, vai dày hơn anh, ngực còn lớn…… lớn…… lớn như vậy, ha ha ha……”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Bà xã ngu ngốc này, thật là có thể chọc người ta tức đến đau lòng nổ phổi mà……
Trong lòng ngực, cô gái nhỏ giảo hoạt nhảy một cái, liền vung hai chân trắng nhỏ tinh tế chạy đi, bắn lên một mảnh hạt cát vàng kim, ngoái đầu nhìn lại duyên dáng gọi to,
“Ba tuổi, anh mau đuổi theo em nha, ha ha……”
Dưới bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu rọi, mạ lên trên da thịt nõn nà của cô một tầng vầng sáng hơi mỏng, lộ ra phấn hồng càng thêm chọc người.
Lông mi thật dài càng tựa như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ vỗ, một vỗ một vỗ, tựa như cô gái tốt đẹp nhất trên đời này, cực kỳ xinh đẹp, cười mở miệng, nhẹ giọng gọi anh, âm sắc liễm diễm.
Một màn tốt đẹp như thế, phảng phất như mộng cảnh đẹp nhất trong cổ tích, hình ảnh dừng ở chỗ sâu nhất thâm tình nhất trong nội tâm của Bạc Ái.
……
Thịnh Vị Ương chạy chưa được vài bước, đã bị Hoàng Phủ Bạc Ái bắt được, tựa như nắm gà con ôm vào trong ngực, xách theo cô đi đến ngồi xuống ghế bãi biển ở dưới dù mặt trời.