Bỗng chốc, Brian lại đè thấp giọng nói.
Gương mặt vặn vẹo lại có thể cười ôn nhu với cô, nắm tay tùy ý ma sát ở trên xương chân cô, dùng một loại giọng trầm thấp hướng dẫn nhẹ dụ dỗ,
"Cô gái đáng yêu, tôi đánh em là vì tốt cho em, không phải em khó chịu ư? Không phải em rất thống khổ sao? Phát tiết ra đi, phát tiết ra đi……”
Thịnh Vị Ương chỉ gắt gao trừng mắt nhìn Brian, cũng không nói chuyện nữa, hai tròng mắt đầy sương quật cường mà kiên định.
Chợt!
Cả người Brian lại điên rồi, cầm mắt cá chân Thịnh Vị Ương quăng ngã, theo tác dụng lực thật lớn, đầu đánh vào trên vách tường sau lưng theo!
Lại một trận choáng váng trời đất quay cuồng! Mắt nổ đom đóm! Chỉ cảm thấy buồn nôn đến muốn ói!
……
Không biết Brian xách một cây roi dài tới từ nơi nào, phía trên roi dài còn bọc một tầng lá sắt mềm.
Đồng tử của Thịnh Vị Ương chợt co rút, tiếp đó gắt gao trừng lớn, muốn trốn, muốn trốn, nhưng tay chân bị xích sắt khóa lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn roi da vung cao cao kia rơi xuống!
“Vút”!
Chợt, tiếng lạnh lẽo quỷ mị nổ vang ở trong không gian nhỏ hẹp, thật giống như liền quất đứt gãy trong không khí vô hình!
Một roi hung hăng quất lên trên đùi Thịnh Vị Ương!
Cô mặc chính là quần bò đến bắp chân, vật liệu quần bò lại có thể “roẹt” rách ra!
Nháy mắt, da tróc thịt bong! Bắp đùi oánh bạch kéo dài một vét roi, máu huyết ào ạt tràn ra, vải dệt nhiễm hồng một mảnh……
……