Vị trí lòng bàn chân còn đúng lúc đè ở trên lửa nóng kiêu ngạo đã sớm kêu gào của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương “bùm” đỏ hồng, nháy mắt 囧!
Ý cười trong mắt đen tà lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái không ngừng gia tăng, càng khóa chặt dung nhan kiều diễm ướt át của cô,
“Thịnh Vị Ương, phương thức cô chủ động câu ** dẫn người thực đặc biệt……”
……
Thịnh Vị Ương nghiếng răng, nha! Hoàng Phủ biến thái, đừng tự mình đa tình được không!
“Ai muốn câu ** dẫn anh hả!”
Thịnh Vị Ương cắn răng rít gào, đôi tay chống lên ngực anh, lại bị động tác của anh đột nhiên túm xuống dưới.
Hai người kề sát ngực phát ra tiếng va chạm ái ** muội,
“Con báo nhỏ, gây ra họa liền muốn chạy?” Hoàng Phủ Bạc Ái bá đạo chế trụ cô, bàn tay to xoa niết, càng thêm trêu chọc đốt lửa khắp nơi.
Hô hấp Thịnh Vị Ương căng thẳng, giọng nói có chút run rẩy,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh mau…… Mau buông tay, tôi --”
Lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới nhận thấy được Thịnh Vị Ương không thích hợp, trên trán dính đầy mồ hôi, cắn môi trắng bệch,
“Thịnh Vị Ương cô làm sao vậy?”
“Hoàng Phủ Bạc Ái,” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Thịnh Vị Ương đều nhíu thành một đoàn, “Chân tôi rút…… Rút gân.”