Đây là cái gì?
Trái tim Hạ Mộc Cẩn “Thình thịch” tăng tốc nhảy một chút, sau đó lại đặt chăn mỏng xuống, duỗi tay cầm lấy tờ giấy đè dưới khay trà.
Khi nhìn đến thấy chữ trên tờ giấy, nhẹ nhàng cười,
……
“Mẹ Hoa Hoa,
Sáng sớm dậy không thấy được anh có phải cảm thấy rất thất vọng, rất khổ sở, cuộc đời u ám hận không thể trời đều sắp sụp xuống không!”
Hạ Mộc Cẩn hơi nhấp miệng, có khoa trương như anh nói sao? Chỉ một chút, một chút mà thôi.
Lại tiếp tục xem xuống,
“Mẹ Hoa Hoa đừng khóc đừng khóc nha! Ba của con em sao có thể vứt bỏ vợ được chứ! Cho dù gác thanh đao lên trên cổ lão tử cũng tuyệt đối không thể! ( vẽ một biểu tình mặt tức giận)
Bởi vì tạm thời đi công tác, đi Thuỵ Điển bàn chuyện, phỏng chừng phải một tuần, anh thấy em ngủ đến thật sự là quá ngon, cho nên không nhẫn tâm đánh thức em.
Đừng khóc nữa đó! Anh sẽ đau lòng.”
Đôi mắt Hạ Mộc Cẩn lóe lên, trầm mặc nghĩ kĩ, ai khóc hả.
“Bữa sáng anh đã nấu xong rồi, trong nồi đựng cháo đỏ, em dậy đúng lúc liền có thể ăn, tự mình pha một ly sữa nóng, bữa sáng trẻ em của Tiểu Quang ở trong hộp giữ ấm.
Mẹ Hoa Hoa, giúp anh giải thích với Tiểu Quang một chút, lần đầu tiên daddy đáp ứng mang con đi Cốc Hoan Nhan liền thất hẹn, thực xin lỗi con anh! Chờ daddy trở lại nhất định sẽ bồi thường nó thật tốt, nghe được sẽ làm!”
……
Khóe miệng Hạ Mộc Cẩn kéo một cái, sao cô có loại cảm giác Sở Nam Xuyên mới là con trai, Tiểu Quang là daddy hả →_→.
“Một tuần sau trở về, anh sẽ không biết ngày đêm mỗi phút mỗi giây đều nhớ em và con trai! Mẹ Hoa Hoa, em cũng sẽ mỗi ngày đều rút ra thời gian một phút đồng hồ nhớ anh chứ!
( một biểu tình mặt đáng thương)
Hoa Hoa, hy vọng ngày anh đi công tác trở về, có thể nhận được một sweet kiss ( nụ hôn ngọt ngào) siêu hạnh phúc!”