Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau khi Thịnh Vị Ương phản ứng lại, nhanh chóng xin lỗi, dùng tiếng Anh lưu loát nói,
“Cực kỳ xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Lúc người đàn ông ngẩng đầu lên, được rồi, Thịnh Vị Ương thừa nhận, cô lại nhịn không được tâm đào hoa tràn lan một chút.
Đường nét thâm thúy, mắt màu xám nâu, hốc mắt lõm sâu càng thêm nổi bật mũi cao thẳng, mái tóc màu nâu thật sự rất dựng thẳng.
Hơi mỉm cười, một thân sĩ phương Tây nhẹ nhàng phong độ, lại có mỹ cảm lãng mạn độc đáo nhất, cực kỳ anh tuấn.
Thịnh Vị Ương kiềm nén đào hoa, lại tràn đầy áy náy xin lỗi trước,
“Vị tiên sinh này, thật sự ngượng ngùng, vừa rồi tôi không cẩn thận trượt chân một chút, giày này tôi sẽ bồi thường cho ngài.”
……
Thật ra cô không muốn nói như vậy, nháy mắt có loại cảm giác quen thuộc phi thường mãnh liệt thổ hào sát mã →_→……
Nhưng vừa rồi cô không cẩn thận thấy được ký hiệu trên giày của người đàn ông này, cô từng thấy ở trên giày của ba tuổi, nhãn hiệu veilisr số lượng hạn chế.
Cho nên, rất đắt, phải bồi thường!
Thịnh Vị Ương chính là nghĩ như vậy.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn Thịnh Vị Ương, cười nho nhã, nói ra tiếng Anh,
“Không sao, cô không té ngã là đơợc rồi.”
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, vẫn là có chút ngượng ngùng,
“Vậy giày làm sao bây giờ, đều bẩn rồi.”
Người đàn ông nhìn thoáng qua, nhàn nhạt cười nói, giọng nói tràn ngập từ tính rất êm tai, làm người ta cảm thấy thực thoải mái,
“Đợi chút về phòng đổi một đôi là được rồi.”
……
Thịnh Vị Ương lại nhìn ly cà phê vừa mới đánh nghiêng,
“Vậy tôi mời anh uống ly cà phê coi như bồi thường đi, rốt cuộc vẫn làm dơ giày của anh, thật sự ý tứ thật không tốt.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com