Sở Nam Xuyên bật thốt lên một câu,
“Bởi vì em dễ khi dễ nha!”
Hạ Mộc Cẩn cười nhàn nhạt, Tiểu Quang cắn đầu đũa, ánh mắt hai mẹ con vèo vèo nhìn Sở Nam Xuyên, vẻ mặt mỗi người “Cho nên daddy/ anh liền khi dễ mẹ con/tôi”.
Khóe mắt Sở Nam Xuyên run rẩy một cái thật sâu, đổ mồ hôi.
Ách, hình như vừa rồi anh nói sai cái gì rồi……
Sở Nam Xuyên ho khan hai tiếng,
“Không phải, Hoa Hoa, ý tứ của tôi là, em xem em lịch sự văn nhã, lại thiện lương ôn nhu như vậ, da trắng dung mạo xinh đẹp, cả người lộ ra hiểu biết xinh đẹp……”
“Dừng lại.”
Hạ Mộc Cẩn mím mím khóe miệng, còn để anh nói tiếp, phỏng chừng thành một đại hội vỗ mông ngựa rồi.
Sở Nam Xuyên yên lặng bới một muỗng cơm tẻ.
Nội tâm rít gào, vừa rồi đầu óc của anh nhất định là bị lừa đá!!
……
Ăn xong bữa tối, Sở Nam Xuyên muốn thu dọn cái bàn, bị Hạ Mộc Cẩn cản lại,
“Anh đặt ở nơi này đi, để tôi dọn dẹp.”
Sở Nam Xuyên lại trực tiếp nắm tay Hạ Mộc Cẩn, ấn cô đến trên sô pha ngồi xuống,
“Mẹ Hoa Hoa, em bồi nhi tử tâm sự nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa tôi cắt bánh kem tới đây.”
Nói xong, liền xoay người, một đầu chui vào phòng bếp, ngay sau đó truyền đến tiếng nước chảy “ào ào” rộn ràng.
Hạ Mộc Cẩn và Tiểu Quang đồng thời nhìn bóng dáng người đàn ông, lại chuyển qua, bỗng nhiên, Hạ Mộc Cẩn đè thấp giọng nói, ôm Tiểu Quang hỏi,
“Tiểu Quang, con thích ông ấy không?”
“Đương nhiên thích daddy nha!” Tiểu Quang vừa nói ra miệng, khuôn mặt non nớt liền cầm lòng không đậu nở nụ cười.