Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng trừng mắt, nâng chân lên muốn dùng một chân đá cô xuống giường.
Thịnh Vị Ương thấy tình huống không đúng, túm chăn tơ tằm cuốn một cái, một đống lăn “soạt soạt” đến bên cạnh giường, lưu lại mỗ nam lỏa thể trực tiếp nằm ở trên giường.
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy,
“……”
Thịnh Vị Ương cũng co rút theo, yên lặng nhìn trời, ách, cô không phải cố ý, muốn trách liền trách chăn giường này quá nhỏ đi ~~~
Sau đó một bộ dáng ghét bỏ “Nhìn thứ không sạch sẽ, đôi mắt sẽ bị đau mắt hột”, quyết đoán uốn éo cổ, quay đầu đi.
Hoàng Phủ Bạc Ái hừ lạnh một tiếng, dựa theo cái mông vểnh lên trong chăn của cô, dương chân đá một cước.
“Bịch ~~~!”
Một âm thanh vật nặng rơi xuống đất, trong miệng Thịnh Vị Ương đang nói thầm gì đó, cứ như vậy không mang theo thở gấp té xuống.
Trên thảm, cô gái nhỏ bó chặt ở trong chăn tơ tằm, cả người đột nhiên hung hăng run rẩy một chút, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt.
Nha, Hoàng Phủ Sith, anh thật sự đá sao……
Nhìn chăn tơ tằm vểnh lên trên thảm, bên trong chính là mỗ nữ ra sức đạp hai chân nhỏ, Thịnh Vị Ương bị chính mình cuốn lấy →_→.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhịn không được nhướng mi lên, vừa rồi anh cũng không dùng lực, cũng biết cô cuốn chăn ngã xuống sẽ không sao.
Rốt cuộc ~~~
Thịnh Vị Ương thoát khỏi từ trong chăn tơ tằm quấn chặt, hai má đỏ lên tựa như cà chua vừa mới xào chín, mặt mày đỏ bừng.
Cô rốt cuộc cảm nhận được một câu cổ huấn, tự làm bậy, không thể sống.
Thịnh Vị Ương bám lấy mép giường, lại bọc chăn bò lên trên, vừa lúc đụng phải ánh mắt khinh bỉ châm chọc của Hoàng Phủ Bạc Ái.
Thịnh Vị Ương, “……”