Bỗng nhiên, trong cửa kính, Thịnh Vị Ương đứng lên từ trên ghế xoay, không cẩn thận đụng đổ nước ngọt trên bàn, rơi đầy đất, còn bốc lên bọt khí.
Thịnh Vị Ương xoay người muốn đi.
Kiệt Hận Thiên lại đột nhiên bắt lấy tay cô, ánh mắt lãnh quyệt hơi không thể nhận ra nứt ra một cái khe,
“Ương Ương, anh sẽ không từ bỏ……”
Đột nhiên, trong lòng Thịnh Vị Ương chấn động! Cô trước nay đều chưa từng nghe qua Jay hoặc là muốn nói Kiệt Hận Thiên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô.
Trầm lệ như vậy, tuyệt nhiên như vậy, thậm chí mang theo lực lượng hủy diệt.
Nhìn mắt lệ quá mức quỷ quyệt của Kiệt Hận Thiên, nứt ra một cái khe quanh co……
Thịnh Vị Ương bỗng chốc trong lòng chợt giật mình, tiếp đó, một cổ bất an không hiểu vọt lên từ đáy lòng, vỡ vụn tùy ý tràn ngập tản ra,
“Kiệt……”
Còn chưa chờ cô nói ra miệng, đột nhiên một cổ sức lực quá mức bá đạo nhưng cô đã sớm quen thuộc vọt tới từ phía sau!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái chặn ngang chế trụ eo cô từ phía sau, dùng sức giữ chặt, liền cường thế ôm chặt cô ở trong lòng ngực của mình, một cái tay khác khóa trụ cánh tay bị Kiệt Hận Thiên nắm lấy của cô, lạnh lùng hất ra.
Thịnh Vị Ương giật mình ngước mắt,
“Ba tuổi? Sao anh lại…… Tới?”
Biểu tình hung tàn của Hoàng Phủ Bạc Ái rất không được tự nhiên, nếu anh còn không tới nữa, có phải bước kế tiếp Kiệt Hận Thiên sẽ ôm cô hay không!
Thịnh Vị Ương, “……”
Hoàng Phủ Bạc Ái quay đầu, đường nét hoa lệ lãnh lệ như cuồng,
“Kiệt Hận Thiên, về sau cách Thịnh Vị Ương xa một chút!”
“Không có khả năng!” Nắm tay nắm chặt của Kiệt Hận Thiên gần như muốn vỡ vụn, trên khớp xương nhiễm lên trắng bệch làm người rùng mình
“Cô ấy là vợ của tôi!” Chợt, mắt sâu đen nhánh của Hoàng Phủ Bạc Ái phủ lên màu đỏ tươi thị huyết.
Nhìn đến trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, vươn tay ôm chặt lấy cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó quay đầu, nhìn Kiệt Hận Thiên nói,
“Kiệt Hận Thiên, trước nay tớ đều không có nghĩ tới muốn mất đi cậu.”