Lại có thể chỉ vì một nụ cười nhạt, anh liền không khống chế được!
Mắt đen tà mị nhiễm lên một tầng tối tăm thiêu đốt, giống như muốn cường ngạnh cắn nuốt cô.
Gần như là bóp cô eo, cúi người, cúi đầu, chiếm lấy cánh môi yêu dã kia, một nụ hôn hung hăng thậm chí gần như…… Điên cuồng!
Tất cả quanh hơi thở đều là tiếng hít thở thô nặng của anh, thậm chí đều đang cắn nuốt.
Dưới cánh môi, dùng sức hút mút ở giữa xương quai xanh gợi cảm của cô, bàn tay đốt lửa xoa niết khắp nơi ở trên thân thể xinh đẹp giống như không xương của cô.
……
Đột nhiên, cả người Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động, nháy mắt thân thể căng chặt cứng đờ đến giống như cục đá!
Con báo nhỏ này lại có thể……
Thịnh Vị Ương câu lấy cổ Hoàng Phủ Bạc Ái, câu lấy đầu lưỡi nhỏ, cố ý trêu chọc khẽ liếm ở phía sau lỗ tai của anh.
Cô biết nơi này là điểm mẫn cảm của anh, cái miệng nhỏ chợt cắn, ngậm vành tai của anh, ngoan ngoãn tựa như một con mèo nhỏ dịu ngoan, giọng nói mềm mại mị hoặc nói không nên lời, than nhẹ, nhưng vẫn mang theo hài hước,
“Ba tuổi, hôm nay đến lượt em……”
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhíu!
Bình thường bảo cô chủ động, cô gái nhỏ này trực tiếp đá cho anh một cước, mặc anh quấn quýt cũng đánh chết đều không làm, hôm nay con báo nhỏ lại có thể sẽ nói ra!
Trong nháy mắt, máu đều giống như muốn nóng đến bốc hơi rồi! Giữa ánh đèn, thân thể cứng đờ đã tới bên bờ hỏng mất!
……
Thịnh Vị Ương đã đặt tay ở dưới bụng nhỏ của anh, động tác run rẩy đang giúp anh cởi lưng quần ra, hai má nõn nà của cô gái nhỏ thật giống như muốn nhỏ ra máu.
Hôm nay cô để anh chịu ủy khuất, biết rõ cô đang khổ sở vì Kiệt Hận Thiên, anh còn đau lòng đến muốn chết, bá đạo lại không được tự nhiên dỗ cô.
Buổi tối ở Margaret, anh nhìn thấy cô và Lục Bắc Huân ôm nhau, tức giận đến bỏ cô lại liền đi, nhưng chưa đến mười giây đồng hồ lại đằng đằng sát khí quay trở lại, gắt gao túm lấy cô, nói với cô,
“Đời này, anh chết cũng sẽ không buông tay……”