Hoàng Phủ Bạc Ái ôm Thịnh Vị Ương vào trong phòng, lại để cho Charles kiểm tra thân thể cho cô, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Thịnh Vị Ương, rốt cuộc bỏ đi bản thạch cao ngu xuẩn trên cánh tay.
Sau khi xác định cô không có việc gì, Hoàng Phủ Bạc Ái mới lại lái xe đi công ty.
Trước khi ra cửa, Hoàng Phủ Bạc Ái còn dặn dò Bạc Tứ và Bạc Tuyển, một tấc cũng không rời canh giữ căn phòng, vừa có tình huống gì liền gọi điện thoại cho anh.
Bạc Tứ không sợ chết yếu ớt nói một câu,
“Thiếu gia, anh cũng nhất định phải tiếp điện thoại mới được nha!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh mắt liếc nhìn một cái, Bạc Tứ quyết đoán quay đầu, gắt gao ôm chặt mỏng tuyển cầu ấm áp.
Lúc đóng cửa phòng lại, Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường thật lâu, hung hăng nhíu mày một chút.
Rốt cuộc lão già thúi nói gì với con báo nhỏ! Sao cô lại có biểu tình như vậy!
shi-t!
……
Vừa đến công ty, Hoàng Phủ Bạc Ái liền nhận được điện thoại của Bạc Tam,
“Thiếu gia, ngài bảo tôi điều tra tư liệu của Lạc Trạch, tôi đã gửi cho ngài.”
“Ừ.” Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ mím môi mỏng, cúp điện thoại, trực tiếp mở ra tư liệu văn kiện Bạc Tam gửi tới.
Lạc Trạch là con trai của tư lệnh quân chính trung ương, từ nhỏ lớn lên ở nước Đức, số lần về nước có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cho dù về nước cũng chưa từng đến quá thành phố E, Thịnh Vị Ương cũng chưa từng đi nước Pháp, khả năng hai người nhận thức gần như bằng không.
……
Hơn nữa Bạc Tam còn tra được một việc.
Một năm trước Lạc Trạch từng trở về nước, nhưng xảy ra chuyện vào lúc thi đấu tay không leo núi với bạn, không cẩn thận ngã xuống từ đỉnh núi trở thành người thực vật, một tháng trước vừa mới tỉnh lại.
Nhìn ảnh chụp người đàn ông trên màn hình máy tính, tuấn dật phi phàm.
Lạc Trạch.
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mí mắt tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nheo lại, chợt, khí lạnh như sương trong không khí càng nồng đậm, sinh sôi khiếp sợ lòng người.