Không nghe được Hạ Mộc Cẩn trả lời, Tiểu Quang trực tiếp bắt đầu kêu lên,
“Daddy, daddy……”
……
Hạ Mộc Cẩn bỗng chốc cười, khóe miệng chợt mím ra ý cười, đi qua nhẹ nhàng bế Tiểu Quang bất an khắp người lên, ôn nhu nói,
“Daddy đột nhiên có việc đi công tác, ông ấy kêu mẹ nói tiếng thực xin lỗi với con, lần đầu tiên đáp ứng con đi Cốc Hoan Nhạc liền thất hẹn.”
Chợt, ánh sáng trong ánh mắt Tiểu Quang ảm đạm đi rồi, bắt đầu phiếm hồng, lại nỗ lực kiên cường chịu đựng.
Trong lòng Hạ Mộc Cẩn cả kinh,
“Làm sao vậy Tiểu Quang?”
Tiểu Quang chậm rãi cúi thấp đầu, ôm cổ Hạ Mộc Cẩn vùi vào, giọng nói non nớt cực kỳ thấp,
“Mẹ, có phải daddy lại đi lên mặt trăng rồi đúng không, phải thật lâu thật lâu sau mới có thể trở về?”
Tâm Hạ Mộc Cẩn lập tức đau, suýt cũng đỏ mắt.
Đây vẫn là lời cô từng trả lời khi Tiểu Quang hỏi daddy đi đâu rồi, không nghĩ tới Tiểu Quang vẫn luôn nhớ rõ.
Hạ Mộc Cẩn gắt gao ôm Tiểu Quang, vỗ vỗ phía sau lưng bé,
“Tiểu Quang, daddy chỉ là đi công tác, một tuần sau liền trở lại.”
“Thật sao?!” Tiểu Quang lập tức kích động nâng đầu.