Giẫm hai chân dài chạy qua,
“Mở ra, anh ---”
Sau khi nhấc lên, tiếng gào bão giận của Nam Tiểu Tố chợt dừng lại, tựa như đột nhiên đóng băng, cách âm rồi.
Mở cóp sau ra, ánh trăng rải tiến vào, tràn đầy hoa hồng đỏ.
……
Kỳ Mộ Phi đi đến trước mặt Nam Tiểu Tố, đôi mắt xám phù một tầng gợn sóng mông lung, thâm thúy mà làm người ta không nắm bắt được.
Bỗng chốc, hơi mỉm cười, mở miệng nói,
“Anh muốn yêu đương với em.”
Nghe được giọng nói cao lãnh đến cực điểm của người đàn ông, Nam Tiểu Tố cho rằng chính mình không riêng gì thị giác xảy ra vấn đề, thính giác cũng có trục trặc phát sinh.
“Anh……” Đồng tử không ngừng phóng đại trợn tròn ing, miệng mồm nhanh nhẹn nhất quán lại không nói ra được chữ nào.
1--2---
Ba giây đồng hồ sau, rốt cuộc Nam Tiểu Tố nghe được giọng nói kinh hồn lạc định của mình,
“Kỳ Mộ Phi, buổi tối anh không uống nhiều rượu, hẳn là không có say nha!”
Khóe miệng Kỳ Mộ Phi chợt suy sụp, rất không bình tĩnh run rẩy một chút,
“Anh không có say.”
……
Nam Tiểu Tố vẫn là vẻ mặt chữ viết hoa không tin, yên lặng ngó hoa hồng sắp tràn ra trong cóp sau,
“Nhưng hoa này là hoạt động hôm nay còn thừa đi!”