Không chờ Kỳ nhị nói xong, mắt tà của Hoàng Phủ Bạc Ái đảo qua,
“Coi như các người làm anh em đáng tin cậy.”
Sau đó, “tạch”! Bên phía Hoàng Phủ Bạc Ái tối đen.
Một đám người, “……”
……
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ lên đường nét hoa lệ tà mị của người đàn ông, ánh mắt thâm thúy hơi rũ xuống một chút, rất mê hoặc.
Cử hành hôn lễ sao?
Anh thật sự không có nghĩ tới vấn đề này.
Bởi vì, ở trong hai mươi mấy năm nhận thức của Hoàng Phủ Bạc Ái, anh vẫn luôn cho rằng, đời này, anh đều sẽ không có người yêu thương, cứ như vậy một mình tồn tại ở trong địa ngục hắc ám tuyệt tịch.
Cho nên, cái từ “Kết hôn” này, đối với Hoàng Phủ Bạc Ái mà nói, quá mức xa lạ.
Cho nên, khi anh gặp được Thịnh Vị Ương, càng không có người tới nói cho anh biết, yêu như thế nào.
Anh chỉ một lòng chấp niệm, cứ như vậy gắt gao nắm chặt tay cô, chiếm cứ ở trong thế giới hoang vu tịch mịch của anh, vậy là đủ rồi.
Trong sự phác họa của màu vàng nhạt, đường nét băng liệt của người đàn ông, đường cong lãnh ngạnh càng thêm nhu hòa, mắt sâu đen nhánh là một mảnh thâm tình không hòa tan được.
Anh giống như thật sự thấy Thịnh Vị Ương mặc một bộ áo cưới tuyết trắng, lúm đồng tiền như hoa, mặt mày như họa, nhẹ nhàng vẫy tay nói với anh,
“Ba tuổi, chúng ta kết hôn.”
Bỗng nhiên, rất nhớ cô, rất muốn nhìn thấy cô, rất muốn hôn cô.