Ánh mắt đau đớn kịch liệt của Lục Bắc Huân lại vui sướng nhìn Thịnh Vị Ương, liều mạng đè nén hô hấp kịch liệt, rốt cuộc anh đã gặp được Ương Ương lần nữa!
Thịnh Vị Ương ngước mắt, mắt xinh đẹp không gợn chút sợ hãi,
“Lục Bắc Huân, anh muốn nói gì với tôi?”
Vừa rồi, cô và Tiểu Tố đi ra từ toilet, không nghĩ tới gặp mặt đối mặt với Lục Bắc Huân ở trên hành lang dài.
Lúc ấy Nam Tiểu Tố liền muốn túm cô đi, nhưng mà Lục Bắc Huân lại gần như cầu xin nói chỉ muốn nói mấy câu với cô là được rồi.
Nghe giọng nói lãnh đạm của Thịnh Vị Ương, ngực Lục Bắc Huân nghẹn đau một trận, có chút gian nan chậm rãi mở miệng,
“Ương Ương, thực xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?”
……
Thịnh Vị Ương kéo khóe mắt.
Hôm nay là ngày cầu tha thứ sao? Giữa trưa Kiệt Hận Thiên hẹn cô ăn cơm cầu tha thứ, buổi tối lại ở quán bar đụng phải Lục Bắc Huân xin lỗi với mình.
Thịnh Vị Ương, mày nha.... là thật sự quá thiện lương hay là quá khiêm tốn, lại có nhiều người thực xin lỗi mày như vậy →_→……
Trong lòng mỗ nữ đang hoạt động phong phú, thình lình, Lục Bắc Huân cầm tay cô, sắc mặt trầm trọng thoạt nhìn càng thêm thống khổ,
“Ương Ương, anh biết sai rồi, thực xin lỗi, Ương Ương, thực xin lỗi……”
Thịnh Vị Ương hơi ngưng mi, rút bàn tay từ trong tay nắm chặt của Lục Bắc Huân ra, có chút không vui,
“Không cần xin lỗi nữa, có một số việc đã qua liền cho qua đi.”
“Ương Ương,” Trong miệng Lục Bắc Huân lẩm bẩm, trên mặt lưu luyến si mê mà bi thương mang theo khát vọng vô hạn, “Vậy chúng ta còn có thể hay không……”