“Không thể.” Hoàng Phủ Bạc Ái phun ra hai chữ lạnh băng, trực tiếp nắm lấy tay cô, ấn ở trên ngực của mình, “Anh chỉ muốn nhìn em”
Thịnh Vị Ương, “....”
Thằng nhãi này quả thực chính là ác bá, sao lại còn có ác bá đến đáng yêu như vậy chứ.
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày,
“Vừa rồi Tiểu Ý nói con bé rất thích em.”
Thịnh Vị Ương cố ý cả kinh, mắt đào hoa liễm diễm chớp a chớp, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên cười trong veo nói,
“Em lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, chẳng lẽ không nên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở sao”
“Em cút đi” Hoàng Phủ Bạc Ái bóp xuống một cái ở trên eo ếch nhỏ xinh của cô, đặc biệt khinh bỉ liếc xẻo mắt, “Em làm hoa trong vườn nở một chút cho anh xem”
Khóe môi Thịnh Vị Ương run rẩy.
Hình như dưới tình huống như vậy, không phải đàn ông đều nên là nói theo phụ nữ tiếp tục ca ngợi cô sao? Đây mới là phương thức nói chuyện phiếm chính xác nha
Thằng nhãi này lại có thể còn bảo cô cút.
Cô quả nhiên yêu trúng một đóa hoa tuyệt thế giá trị âm EQ mà
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, không còn lời nào nước mắt chảy dài.
Hoàng Phủ Bạc Ái không thuận theo không khuất phục,
“Em đã nói gì với Tiểu Ý”
Lỗ mũi Thịnh Vị Ương hừ hừ,
“Không nói cho anh biết, đây là chuyện giữa con gái tụi em.”