Hạ Mộc Cẩn bừng tỉnh hoàn hồn, nháy mắt sắc mặt trắng bệch liền một mảnh lãnh thanh, cười cười đau khổ, giọng nói đều trở nên có chút nghẹn ngào,
“Mẹ không có việc gì, Tiểu Quang, con đi xuống tìm kẹo sữa một chút, bà cố không thể ăn, mẹ muốn ăn.”
Tiểu Quang có chút khẩn trương, nhìn nhìn Hạ phu nhân, bày tỏ muốn bảo vệ mẹ của mình, Hạ phụ nhân cười gật gật đầu, sau đó Tiểu Quang mới đáp ứng,
“Ừ, mẹ, vậy con đi xuống tìm.”
Bởi vì Tiểu Quang hiểu chuyện đáng yêu, miệng nhỏ lại ngọt, gặp người đã chào, tất cả y tá làm việc lâu trên tầng này trên cơ bản đều nhận thức Tiểu Quang, hơn nữa đều rất thích bé.
Cho nên Tiểu Mộc Cẩn mới có thể yên tâm để một mình Tiểu Quang đi xuống dưới lầu.
……
Tiểu Quang mới vừa ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc có mấy y tá đi tới từ hành lang dài.
Vừa nhìn thấy thân thể nho nhỏ, tựa như nhìn thấy nam thần tượng, tất cả đều vẻ mặt hoa ** si bốc trái tim xông tới, thân thiết chào hỏi,
“Tiểu Quang, cháu lại cùng mẹ cháu đến thăm bà cố à?”
Quả thực bao quanh vây công, tóm được khuôn mặt soái của Tiểu Quang liền hôn, một bộ dáng thèm nhỏ dài “Tiểu nam thần tôi muốn ôm cháu về nhà nuôi”.
Tiểu Quang yên lặng không còn lời nào hỏi trời xanh, vẻ mặt thiên chân vô tà.
Vì sao những dì xinh đẹp này vừa thấy bé thì phong cách đều đột biến, giống như điên rồi hôn mặt bé chứ?
Tiểu Quang lễ phép gọi một vòng dì y tá, sau đó nói tiếp,
“Đúng vậy! Mẹ ở bên trong, cháu đang chuẩn bị đi xuống tìm kẹo.”
“Kẹo gì?”
“Một viên kẹo sữa, rơi từ cửa sổ đến vườn hoa sau dưới lầu.”
“Đi, Tiểu Quang, để dì Tiểu Lưu đi xuống với cháu.”