“Lúc ấy tôi đang chơi ở bên trong cầu, Thịnh Mạt Ly cố ý chọc một cái lỗ, sau đó liền có nước tiến vào, thiếu chút nữa đã chết đuối, sau đó liền có bóng ma tâm lý.”
Thịnh Vị Ương nói bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác.
Huống chi, hiện tại cô rối rắm hoàn toàn không phải chuyện này.
Nhưng mà sắc mặt mỗ nam, chợt tối sầm lại, lãnh chí bức người.
“Pặt”
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt không cẩn thận lại kéo đứt một sợi tóc của cô.
Thịnh Vị Ương cũng không biết một cổ oán khí tới từ nơi nào, nắm chặt quả đấm hung hăng đẩy ngực Hoàng Phủ Bạc Ái ra,
“Tôi không cần anh sấy tóc”
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng chốc sửng sốt.
Ở trong đôi mắt đen nhánh kia, Thịnh Vị Ương thấy đôi mắt đỏ của mình trở nên mỹ lệ tuyệt diễm, lập tức, không khỏi hoảng sợ.
Con báo nhỏ làm sao vậy
Chờ khi Hoàng Phủ Bạc Ái phản ứng kịp, con báo nhỏ nào đó đã nhanh như chớp lăn vào trong chăn tơ tằm, góc chăn kéo một cái, quấn chặt che đầu che mặt.
“Thịnh Vị Ương, em đừng thương tâm.” Mỗ nam cố gắng an ủi, chợt sắc mặt hung tàn, “Tôi sẽ thay em báo thù”
“Ai muốn anh báo thù, anh đừng tự cho là đúng”
Cô gái nhỏ khóa chặt trong chăn càng ủy khuất bẹp miệng nhỏ, ở trong lòng rít gào mắng anh, ba tuổi thối, anh biết tôi đang tại sao lại thương tâm sao