Nhưng mà chỉ có thể ảo tưởng, không dám thực chiến, dù sao tên Hoàng Phủ kia cũng tàn ác hơn bọn họ.
Khóe môi Lôi Nặc co rút, ngửa mặt lên trời gào mắng một tiếng,
“Dựa vào, có vợ rất giỏi à”
Sở Nam Xuyên bổ sung,
“Vợ của cậu cũng không phải là thật”
“Vèo vèo”
Mắt dao găm giết người của Hoàng Phủ Bạc Ái bắn xuyên qua, Lôi Nặc và Sở Nam Xuyên uốn éo cổ, bả vai run rồi run ôm nhau sưởi ấm.
Tiếp theo, một đám lại nghe thấy vị Bạc Ái thiếu gia nào đó càng kiêu ngạo ném một câu,
“Con báo nhỏ của tôi tỏ tình với tôi.”
Kỳ Mộ Phi đang ném hạt đào vào trong miệng, nghe được lời nói của Hoàng Phủ Bạc Ái, suýt nghẹn họng sặc chết, sắc mặt luôn luôn bình tĩnh cũng cuồng rút lên.
Sở Nam Xuyên kinh hãi đến trực tiếp bắn lên từ trên sô pha, duỗi cổ trực tiếp gào thét,
“Không phải cậu và người phụ nữ của cậu nháo đến long trời lở đất sao”
“Chưa từng nghe qua đánh là thương, mắng là yêu à.” Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái hừ một âm đơn.
Một đám nam thần, “....”
Khóe mắt trực tiếp hướng sang bên phải.
Hoàng Phủ, cậu nha.... có thể có chút mặt mũi hay không? Là ai lúc trước bị chọc giận đến cả người dựng lông, hận không thể cầm súng giết cô ấy hả.
Tập thể khinh bỉ tròng mắt trắng dã.