Editor: May
Hoàng Phủ Thi cười tuyệt đẹp.
“Con nhóc ngu xuẩn, về vấn đề kia, ta nghĩ cô cũng cần suy nghĩ cặn kẽ, suy xét tốt liền nói đáp án cho ta”
Lại nhìn vè phía Hoàng Phủ Bạc Ái, vui sướng khi người gặp họa cười nói:
“Tiểu súc sinh, mày thích người ta, người ta lại không thấy được có bao nhiêu thích mày nha “
Hoàng Phủ Bạc Ái “….”
……..
Thịnh Vị Ương như đi vào cõi thần tiên ở trong lời Hoàng Phủ Thí vừa mới nói với cô, không có nghe thấy anh và Hoàng Phủ Bạc Ái nói gì.
Lỗ mũi của Hoàng Phủ Thí hừ một tiếng, xoay người lên xe.
Hừ!Thật xem ông - lão tử này mắt mù ư?
Tiểu súc sinh tựa hồ rất động tâm, con nhóc kia nhìn thông minh nhiệt tình, chính là thật ra hoàn toàn không biết rõ ràng tình huống.
Hoàng Phủ Thí quyết đoán ở trong lòng bát quái chuyện tình cảm con trai nhà mình, William hẳn sẽ không cưỡng đoạt cưới con nhóc ngu xuẩn kia trở về chứ !
“Lái xe, đi thành phố A”
“Dạ, EMP”
Trong vườn hoa, chiếc xe hơi dài Chrysler số lượng có hạn liền lái ra khỏi biệt thự.
…………….
Hoàng Phủ Bạc Ái xoay người, gắt gao trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt tưởng tượng đến lão tử của anh vừa mới vui sướng khi người gặp học như vậy, ngực tràn ngập lửa giận cang bão táp.
“Thịnh Vị Ương”
Một tiếng quát hung dữ, Thịnh Vị Ương sợ tới mức quýt mềm chân, hơi thở mong manh đỡ trán nhìn anh.
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh còn rống nữa, tôi thật sự sẽ thần kinh suy nhược đó”
Cổ họng Hoàng Phủ Bạc Ái nghẹn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô hơi thở trở nên yếu ớt, sắc mặt trắng bệch.
“Vừa rồi ông ta nói cái gì với cô?"