Gương mặt của Thịnh Vị Ương đột nhiên đỏ lên, có chút xấu hổ cổ họng lầm bầm,
“Lần trước không giống nha”
“Có cái gì không giống,” Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm đảo qua, “Ngoại trừ giới tính.”
Yết hầu Thịnh Vị Ương mắc kẹt.
Rất muốn tát một cái lên cái ót của anh, dùng sức hô đi qua thằng nhãi này là thật sự không biết hay là giả không biết cô có ý tứ gì hả?
Lần trước E đến biệt thự, cô và anh đều chưa biểu lộ cõi lòng với nhau, cô chỉ coi chính mình thành bà xã khế ước của thằng nhãi này, ba tháng vừa đến cô liền vỗ mông chạy lấy người, cho nên không cần phải thật cẩn thận.
Hơn nữa, thật ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác.
Đó chính là ba tuổi và cha của anh thật sự là dáng dấp quá giống
Ngay cả biểu tình khinh bỉ cô đều rất giống nhau, nhìn E thật giống như nhìn thấy quỷ ấu trĩ, cho nên cô liền thật sự một chút cũng không sợ E.
Nhưng mà tình huống lần này không giống nha.
Cô là thật sự yêu thích anh, đều nói yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên cũng hy vọng người nhà của anh có thể thích mình.
Hơn nữa cô biết, tuy rằng quan hệ cha con giữa Hoàng Phủ Bạc Ái và E ác liệt, nhưng rất là tôn kính mẹ của anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt giơ tay, dùng sức nhéo cái miệng nhỏ chu lên của cô,
“Em xem lão tử là tàng hình ư, có anh ở đây, khẩn trương cái gì”
Thịnh Vị Ương hơi ngẩn ra một chút, bỗng chốc, mắt châu sáng ngời, mỉm cười ngọt ngào, động tác thân mật kéo chặt cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Hừ” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ một tiếng, đường nét đao tước lại nhẹ nhàng nhu hòa.