Nhưng mà, Vân Nhược Vi lại hồi đáp một phần chờ đợi tịch mịch này bằng cách tàn nhẫn nhất.
Cho nên, xưng hô “Mẹ” này nên được nhiệt tình kêu gọi, ở trong thế giới Hoàng Phủ Bạc Ái, biến thành danh từ khiến cho lòng người rét lạnh.
Đối với mẹ ruột Dạ Ngưng Yên của mình, hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt, anh càng không biết phải gọi xưng hô kia như thế nào.
Nhưng mà, lại nhịn không được đi chờ mong lần nữa, chờ mong được yêu thương, đây hẳn là thiên tính mỗi người từ một khắc sinh ra được giao cho!
Cho dù là hắc ám như anh, ác ma như anh.
Nhưng mà, Hoàng Phủ Bạc Ái lại lo lắng Dạ Ngưng Yên không thích mình, có thể cũng giống như Vân Nhược Vi, lạnh nhạt, xa cách không.
Tâm lo lắng đã kết sương, lại một lần nổi lên một trận tuyết bay lả tả……
……
Sống lưng cứng đờ của Hoàng Phủ Bạc Ái lại hung hăng cứng lại, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp.
Quả nhiên cưới một bà xã thông minh phúc hắc về, tất cả chật vật của anh, cô đều có thể nhìn thấu, thật là……
Hoàng Phủ Bạc Ái mím môi, hóa thành một đường đóng băng, sau đó xoay người lại, lại lần nữa ôm Thịnh Vị Ương ở trong ngực, hôn lên mái tóc mềm mại của cô, đáp,
“Ừ.”
Anh lo lắng, lo lắng mẹ ruột của anh cũng sẽ chán ghét anh.
Bắt đầu từ một khắc Emp gọi điện thoại trở về, nói Dạ Ngưng Yên khôi phục ký ức, anh liền bắt đầu lo lắng vấn đề này.
Đột nhiên, tâm Thịnh Vị Ương càng đau, cũng ngẩng đầu hôn hôn cằm anh, chậm rãi nói,
“Ba tuổi, trên thế giới này không có người mẹ không yêu con của mình, trừ phi không phải ruột thịt.
Thí dụ như nói anh và Vi phu nhân, anh cũng không phải con ruột của bà ta, cho nên bà ta không thương anh, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như em, em cũng không phải con ruột của mẹ em, nhưng ba mẹ em rất yêu em, cho nên vận khí của anh xui xẻo hơn vận khí của em một chút!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái rút rút, lại không thể nào biện giải.
Anh trước nay đều không có vận khí gì, đời này, một lần vận may duy nhất, đó là gặp cô gái trong lòng ngực.
……