Thịnh Vị Ương đau đến khuôn mặt đều nhăn thành một đống, nhưng đau trong lòng, lại là anh, lông mày thanh tú nhíu chặt,
“Ba tuổi, anh lại dùng sức, tay em liền sẽ chặt đứt.”
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động! Đột nhiên buông lỏng cánh tay! Cuống quít muốn đi xem xét tay cô, lại bị Thịnh Vị Ương nắm chặt ngược lại,
“Em……”
Thịnh Vị Ương tiến một bước lên, nhón mũi chân, nâng cằm, một tay khác vây quanh eo có lực của anh,
Dưới ánh trăng, hai má nõn nà thấm hồng hào mê muội người, lại mang theo tinh khiết của thiếu nữ, chớp chớp mắt, mở miệng nói,
“Ba tuổi, rốt cuộc em làm cái gì, mới có thể khiến cho anh không có cảm giác an toàn như vậy?”
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng chốc ngẩn ra, khóe môi còn lưu lại mùi thơm ngọt ngào của cô, lại có thể choáng váng nửa ngày mới trả lời, trong giọng nói còn mang theo ủy khuất không được tự nhiên của người đàn ông,
“Vừa rồi ở quán bar em ôm Lục Bắc Huân.”
Thịnh Vị Ương bật cười,
“Con mắt nào của anh nhìn thấy em ôm Lục Bắc Huân, rõ ràng chính là anh ta ôm em được không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại đen mặt, vọt giận rống cô,
“Em còn khổ sở bởi vì anh ta!”
Thịnh Vị Ương có chút ngơ ngẩn, hóa ra anh thấy được.
……
“Có phải hay không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh giọng chất vấn, ánh mắt đen nhánh sắc bén như đao, dường như nếu cô dám nói dối, anh liền sẽ thật sự bóp chết cô.
“Ừ,” Thịnh Vị Ương đón lấy ánh mắt của Hoàng Phủ Bạc Ái, “Ba tuổi, em khổ sở, nhưng không phải vì Lục Bắc Huân.”
Nháy mắt lệ khí cả người Hoàng Phủ Bạc Ái rút đi một ít, lỗ mũi hừ một tiếng, vẫn bưng một gương mặt yêu nghiệt không được tự nhiên lại phẫn nộ rít gào,
“Vậy thì vì cái gì?” --