Nhưng mà, người ngồi ở đối diện là mẹ của anh, mặc dù đã sớm đoán được, anh còn giống khi còn nhỏ cố chấp ôm một tia hy vọng như vậy, hy vọng mẹ có thể liếc anh một cái.
Nhưng mà kết quả cuối cùng cũng xác thật vẫn giống khi còn nhỏ.
Vân Nhược Vi lại mở miệng nói,
“ll, nghe mẹ nói, con và Thịnh tiểu thư không thích hợp, các người……”
Sống lưng Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng cứng đờ, một cổ bi thương quá mức tuyệt lạnh che trời lấp đất lan tràn trong ngực.
Vì sao, vì sao rốt cuộc anh cũng tìm được một người yêu sâu đậm, nhưng tất cả mọi người từng bước từng bước nhảy ra phản đối anh chứ!
Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao đè ép, không chờ Vân Nhược Vi nói hết lời, chợt đứng dậy, sống lưng cứng đờ thẳng tắp,
“Mẹ, cho dù toàn thế giới đều nói con và cô ấy không thích hợp, đời này con cũng chỉ muốn một cô gái Thịnh Vị Ương này!”
Bỗng chốc, Vân Nhược Vi hung hăng ngơ ngẩn! Bên tai đột nhiên vang lên lời nói của Hoàng Phủ Thí năm đó.
“Cho dù người khắp thiên hạ đều phản đối, lão tử cũng chỉ muốn cô ấy……”
Không hổ là cha con, lời nói cũng có thể tương tự như thế, nếu không phải chính tai nghe được là ll nói, bà gần như muốn cho rằng thật sự về tới hơn hai mươi năm trước.
Ánh mắt bình tĩnh nỗ lực che dấu của Vân Nhược Vi rốt cuộc nứt ra một khe hỡ, sau đó hoàn toàn vỡ vụn, khiếp sợ, kinh ngạc, bi tuyệt……
……
Trước biệt thự, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào trên người người đàn ông.
Nhưng mà, quanh thân anh giống như có tường băng vô hình bốn phía, phản phệ tất cả ánh sáng, phóng thích một loại khí lạnh run rẩy giống như chết, từ chỗ sâu trong linh hồn vẫn có thể cảm thụ được, sinh sôi không dám làm người tới gần.
Còn chưa đi vào biệt thự, liền nghe thấy phòng khách truyền ra tiếng cười thanh thúy.
Giương mắt vừa nhìn, cô vùi ở trong sô pha, chân dài mảnh khảnh uốn cong, trong lòng ngực còn ôm quả dưa hấu dùng muỗng múc ăn hơn phân nửa.
Hai cô gái bên cạnh cũng tư thế giống như vậy vừa nói chuyện phiếm bát quái, vừa xem phim Hàn cẩu huyết trong ti vi.