Đột nhiên, một đạo ngoại lực cường thế chợt kéo một cái!
Không đợi Thịnh Vị Ương phản ứng kịp, thân mình ở trên không trung chuyển một cái, liền trực tiếp đụng vào trong lòng ngực cứng rắn của người đàn ông, mùi nước hoa Gucci quen thuộc, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Bên tai xẹt qua một đạo gió mạnh sắc bén, “bốp”! Một tiếng đập vỡ trầm đục!
Hoàng Phủ Bạc Ái giơ nắm tay tựa như thiết chùy lên, khắp người mang theo bão táp lệ khí, không lưu tình chút nào nện ở trên má trái của Lục Bắc Huân!
Cả người Lục Bắc Huân không chịu nổi trọng lực lảo đảo lùi về sau, té ngã ở trên vách tường lạnh như băng, nháy mắt gương mặt tuấn lãng sưng đỏ một mảnh, khóe miệng tràn ra vết máu.
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái một mảnh hung ác nham hiểm, gió lốc ấp ủ càng là thị huyết!
Đáng chết!
Anh vừa tìm tới liền nhìn thấy Lục Bắc Huân và Thịnh Vị Ương ôm nhau, lại dám ôm vợ của anh! Lại dám ôm vợ của anh!
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt lạnh lùng, lệ khí cả người càng nồng đậm, lại hung hăng vung một quyền đầu qua, Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh,
“Ba tuổi!”
Lập tức gắt gao ôm chặt cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái.
……
Mắt sâu của Hoàng Phủ Bạc Ái màu đỏ tươi, nhìn đến thậm chí có chút hãi hùng khiếp vía đáng sợ, Bạc Ái nhiễm khí lạnh bức người,
“Buông tay!”
Cô biết anh tức giận, hơn nữa là rất tức giận.