Vân Nhược Vi chỉ là nhàn nhạt nói một câu,
“Tôi chỉ muốn một đứa bé, từ nay về sau anh không cần gặp lại tôi nữa.”
Nhưng mà Hoàng Phủ Thí không biết chính là, lúc này đây anh chỉ là bị Vân Nhược Vi cởi quần áo, cái gì cũng không làm.
Từ sau lúc đó, thậm chí là tụ hội quan trọng của hoàng thất Anh quốc, Hoàng Phủ Thí đều không có để Vân Nhược Vi tham dự.
Lúc Hoàng Phủ Bạc Ý sinh ra, Hoàng Phủ Thí cũng không có xuất hiện.
Mà Hoàng Phủ Bạc Ý, ngoại trừ một đầu tóc dài uốn dài màu vàng xinh đẹp tự nhiên kia, ngũ quan đều di truyền từ Vân Nhược Vi.
……
Hoàng Phủ Bạc Ý ở trong lòng ngực Lôi Nặc khóc thành người nước mắt,
“Làm sao bây giờ, Lôi Nặc, làm sao bây giờ……”
Đối với Hoàng Phủ Bạc Ý mà nói, từ nhỏ cô liền coi gia tộc Hoàng Phủ như là vinh quang của chính mình, càng lấy chính mình là con gái của Hoàng Phủ Thí mà cảm thấy kiêu ngạo, có sùng bái, kính ngưỡng sâu nhất với cha của mình.
Khi phần sùng bái chí cao vô thượng này đột nhiên bị dội một chậu nước bẩn, tất cả kiêu ngạo của cô đều bị hết thảy đánh nát!
Đây là một loại đả kích đủ để hủy diệt tinh thần!
Cô sợ hãi, bất lực, kinh hoảng thất thố, tựa như một con thú nhỏ đột nhiên bị lạc phương hướng trong rừng rậm, tuyệt vọng giãy giụa kêu rên.
Vẻ mặt Lôi Nặc khiếp sợ, cực kỳ đau lòng!