Nhưng mà, lúc này đây, cô lại có thể không cười nổi!
Khắp người Kiệt Hận Thiên là khí lạnh quỷ quyệt lãnh sâm, ánh mắt anh ta nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, nhiều hơn là hận ý…… trước kia chưa từng có!
Còn có ánh mắt nhìn cô, lại có thể làm người ta cảm thấy bi thương còn khủng bố hơn tử vong!
……
Thịnh Vị Ương đỡ cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, giọng nói lại có thể lộ ra một tia run rẩy không khống chế được,
“Ba tuổi, chúng ta trở về.”
Hoàng Phủ Bạc Ái cho rằng Kiệt Hận Thiên là bởi vì hôm nay Tiểu Vị Ương đáp ứng lời cầu hôn của anh nên chịu kích thích, liếc xéo một cái, mắng một tiếng,
“cút! Đừng đứng ở đó giống như kiến trúc không hợp pháp!”
Hai vợ chồng xoay người liền đi.
Kiệt Hận Thiên lại như một tôn pho tượng tĩnh mịch vẫn không nhúc nhích, chợt mở miệng, B
“Ương Ương, em không thể gả cho Hoàng Phủ Bạc Ái, các người không thể có kết quả.”
Thịnh Vị Ương giữ chặt Hoàng Phủ Bạc Ái lại muốn vọt lửa giận khắp người, ngay sau đó xoay người, dưới ánh trăng, gương mặt tinh xảo vẫn kinh diễm như cũ,
“Tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, vì sao chúng tôi không thể có kết quả?”
Ánh mắt Kiệt Hận Thiên thiêu đốt, tăm tối như đêm, nhìn chằm chằm vào Thịnh Vị Ương,
“Bởi vì, các người là anh em!”