Soái học đệ quay đầu, lúc nhìn về phía Hoàng Phủ Bạc Ái không khống chế được cả người chấn run lên một chút, sau đó bức bách chính mình cố gắng đón nhận đôi mắt đen tràn ngập rét lạnh kia, cắn răng run lên nói,
“Tôi…… tôi muốn khiêu…… Khiêu chiến với anh!”
……
“Phốc ~~~”
Thịnh Vị Ương suýt cười hỏng mất, vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Bạc Ái, nhìn tiểu thịt tươi dựng ngón tay cái cười ha hả nói,
“Dũng khí đáng khen! Chỉ là, cậu xác định cậu muốn khiêu chiến với ông xã của tôi?”
Chính là câu nói khiêu chiến vừa rồi, đều nói đến run run rẩy rẩy.
Sắc mặt hung ác nham hiểm của Hoàng Phủ Bạc Ái đã âm trầm hơn, ánh mắt đen rét lạnh sắc bén như đao, sinh sôi bức người.
Phàm là đàn ông, đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, phỏng chừng không có ai không cảm thấy một loại cảm giác bức bách quá mức hít thở không thông!
Giống như bị gắt gao bóp chặt cổ họng, không thở nổi!
Mẹ nó**! Lại dám theo đuổi bà xã của anh! Lão tử sẽ đánh đến cha mẹ ruột của nhóc cũng nhận không ra chỉ trong mấy giây! Còn chơi trò khiêu chiến!
……
Hầu kết gợi cảm của Hoàng Phủ Bạc Ái vừa động, tràn ra âm sắc lạnh như băng sương,
“Hửm?”
Đột nhiên, bả vai soái học đệ chấn động, ổn định hai chân đã mềm nhũn, cắn răng một cái, liền dậm chân, gật đầu thật mạnh,
“Đúng! Tôi muốn khiêu chiến với anh! Bóng rổ, có dám hay không!”
Nháy mắt, hai đôi mắt Thịnh Vị Ương tuôn ra hoa đào, kích động đến bắt lấy cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp lắc lư,
“Ba tuổi! Em muốn xem anh chơi bóng rổ!”