Thịnh Vị Ương có chút động tác thong thả xoay người lại, nhìn người đàn ông quỳ một gối trước mặt.
Lông mi như cánh bướm xinh đẹp run rẩy, bỗng chốc, từng chút, từng chút, nhẹ nhàng vỗ, mắt ngưng tụ ánh sao, càng thêm lộng lẫy.
Trong tay Hoàng Phủ Bạc Ái nâng hoa hồng, đường cong tà mị nhu hòa đến không còn hình dạng, sủng nịnh trong mắt sâu càng giống như muốn cường ngạnh đắm chìm người ta trong đó.
Đột nhiên, một nốt nhạc nhẹ tấu.
Hoàng Phủ Bạc Ái hé mở môi đỏ, giọng nói ôn nhu thẩm thấu ra từ giữa môi răng,
“Tiểu Vị Ương, em nguyện ý gả cho anh không?”
“Tách” ---
Một viên ngưng châu trong suốt, từ khóe mắt ẩm ướt nhẹ nhàng rơi xuống.
Dừng ở trên cánh hoa hồng kiều diễm nở rộ đến mức tận cùng kia, “chảy xuống” một chút, trượt vào nhụy hoa, thấm vào nhị hoa ngột ngào nhất.
Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu một cái, tiếp nhận 999 đóa hoa hồng anh tặng cô.
Cố gắng đè nén tim đập kịch liệt như đánh trống ở trong ngực, tràn ra tiếng nói mang theo kích động muốn khóc, lại trả lời đến đủ để cho người ta nghe được rõ ràng.
Cô nói,
“Em nguyện "
Hoàng Phủ Bạc Ái nghĩ, đó nhất định là âm thanh êm trai nhất mỹ diệu nhất trên thế giới này.
……
Bóng đêm như màn sân khấu, dưới bầu trời đầy ánh sao, cô thấy đáy mắt anh chợt bắn ra ánh sáng, giống như sao băng xẹt qua.
Cô là tươi đẹp trong năm tháng cả đời ôn nhu này của anh.