Hoàng Phủ Bạc Ái lại vỗ vỗ eo cô, bế cô lên đặt ở sô pha bên cạnh,
“Tiểu Vị Ương, em lấy ra trước đi, anh đi toilet một chút.”
Thịnh Vị Ương gật gật đầu, giơ tay vung lên,
“Đi nhanh về nhanh.”
……
Chờ Hoàng Phủ Bạc Ái đi ra từ toilet, Thịnh Vị Ương đã mang hết tất cả thức ăn trong hộp giữ ấm bày xong.
Có xương sườn thịt kho tàu, chân giò hun khói chiên giòn, nấm kim châm xào, canh miến hải sản, chỉ hai người bọn họ ăn, ba mặn một canh, vậy là đủ rồi.
“Ba tuổi, mau tới đây ăn cơm.” Thịnh Vị Ương quay đầu lại cười.
Ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt trầm tĩnh kia sáng giống như đang tỏa sáng, món ăn trên bàn trà đơn giản lại mỹ vị.
Bỗng chốc, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái chợt giật mình, đây là hạnh phúc đơn giản thuần túy nhất đi.
Trong tay Thịnh Vị Ương cầm chiếc đũa, nhíu nhíu cái mũi,
“Anh nha lại phát ngốc cái gì!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái mềm nhũn, vừa đi vừa nói chuyện,
“Nhìn dáng dấp xinh đẹp của bà xã anh.”
“Hừ ~” Thịnh Vị Ương rầm rì một chút, không thẹn thùng chút nào, “Đó là đương nhiên, bà xã anh thiên sinh lệ chất, rất thủy linh nha!”
……
“Còn thủy linh thủy linh?” Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi xuống, vẻ mặt ghét bỏ, “Thật là xấu xí không biết xấu hổ.”